Monday, June 8, 2015

[REVIEW] NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN... & NHỮNG CÂU CHUYỆN NGỤ NGÔN

Tên sách: Nếu biết trăm năm là hữu hạn.
Tác giả: Phạm Lữ Ân( Bút danh chung của Phạm Công Luận và Đặng Nguyễn Đông Vy)
Nhà xuất bản Hội nhà văn.
Giá bìa: 68k

Khi được biết nhóm sách sẽ viết review cuốn này, bạn gái tôi có bảo:” Chắc là mọi người sẽ thích cuốn này và viết tốt về nó. Hay là anh thử chê, và viết ngược lại xem sao?” Câu nói làm tôi chột dạ, vì nhớ có lần Nguyễn Duy Cần trong “Tôi tự học” có nói một ý: có những cuốn sách ban đầu ta đọc thấy rất hay, nhưng sao hoá ra lại dở, không giá trị nhiều, nhưng đến lúc nào đó đọc lại mới ngộ ra và hiểu hết ý tác giả, là ta đọc không kĩ mà hiểu lầm, hiểu chưa tới. Đây là cuốn sách như thế.

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn...” tập hợp các bài viết cho chuyên mục “Cảm thức” của tuần san 2! Báo sinh viên Việt Nam. Tác giả viết dành cho những người trẻ, đang trưởng thành, đối mặt với nhiều băn khoăn, quyết định trong cuộc sống: gia đình, tình yêu, sự nghiệp, cách sống... Giọng văn nhẹ nhàng, tình cảm như rót vào tai, khuyên nhủ bảo ban và dìu dắt. Chắc chắn ai mới chập chững bước vào đời, đón nhận những cái “vỗ vào mặt” đầu tiên của cuộc sống sẽ tìm được đồng cảm và an ủi. Sách nói trúng và đúng tâm lý. Lượt qua những lời khen tặng ở trang bìa sau sách của độc giả, 6/8 trong số đó có các từ như: tỉnh dậy sau mộng mị, tìm kiếm bản thân, mặn đắng, buồn, mất phương hướng, chút hy vọng, suy tư, phân vân, mơ hồ, ... và cả tuyệt vọng nhất. Nó nói lên điều gì? Bất kì người nào muốn trưởng thành đều phải đi qua giai đoạn này cả. Dù ở thời đại nào, thế hệ nào, bạn, tôi, cậu bé Holden Caulfield trong “Bắt trẻ đồng xanh” đều có chung cảm xúc như thế. Có những người vượt qua được, có người không, có người thậm chí tự tử như  trong bài viết: Có khoảnh khắc cứu cả cuộc đời. Và cuốn sách này thực đáng quý khi thấu hiểu điều đó, để ta biết ta không lạc lõng, có ai đó giống mình. Hãy nghĩ xem, biết đâu nhờ những bài viết ý nghĩa như thế này đã ngăn ngừa được bao nhiêu trường hợp tự tìm đến cái chết.

Cái dở là gì? Độc giả có thể không còn phải suy tư, tự vượt qua nghịch cảnh nữa. Vì đã có tác giả nói giùm, nghĩ hộ cho rồi. Con bướm đã không tự mình phá vỡ cái kén chui ra.
Tôi của tuổi 22 rất say mê nó; giờ đọc lại thấy không đã, không hay, không à lên vỡ lẽ ra nữa. Tôi nhìn lại như nói: cái này biết rồi, cái kia tôi cũng biết, tác giả có cần nói dài dòng như vậy không? Sách đã nhàm chán rồi ư?
Không, nó không hề mất đi giá trị bạn ạ! Mỗi bài viết là một suy ngẫm, đôi khi là triết lí, có thể của tác giả, có thể của ai khác , nhưng vì viết cho tuổi trẻ, tuổi nổi loạn, lạc lõng nên mới dùng cách nhẹ nhàng, câu từ thủ thỉ tâm tình. Nó sẽ không hợp cho độ tuổi 30-40 trở lên, bạn đòi hỏi một cái gì đó dạn dày, dữ dội, kịch hơn, đời hơn. Nhưng nếu bạn có con cái, có em trai em gái tới tuổi như thế này,muốn chia sẻ đồng cảm với nó, tôi cho rằng cùng bài học đó mà truyền đạt như cách của tác giả là dễ dàng hơn cả. Bởi ai cũng thích ngọt ngào. Cũng giống như chuyện ngụ ngôn là những viên kẹo bọc đường mang trong mình bài học. Con không hiểu cha, anh em không hiểu nhau, bạn bè hiểu lầm,... nếu mà cứng rắn quá, thẳng thắn quá thì không có vào, dễ gãy. Và lứa tuổi này là rất dễ gãy vỡ. Tới đây tôi lại thấy chuyện ngụ ngôn quá là thâm sâu ảo diệu: ngắn, dễ nhớ, và tuổi nào cũng học được. Đừng thấy nó bình dị, giản đơn mà xem thường.


Một tập sách có bài hay bài dở, bài tạm. Tôi để ý thấy những bài viết đầu sách hay và suy nghĩ phần logic hơn, không dài dòng văn tự nhiều. Có một bài đặc biệt thích là “Khi ấy một người đàn ông sẽ ra đời” nói về sự trưởng thành. Cả bài chỉ câu kết là hay nhất:” Bạn trưởng thành khi bạn đủ mạnh mẽ để trở thành một điểm tựa, dù là điểm tựa của bất cứ ai, kể cả chính bản thân mình”. Mỗi bài đều có một câu hay như thế, hãy tìm ra nó khi bạn đọc sách lại lần 2,3,4...n. Đừng để những câu văn dài ngoằn nghoèo làm chán bạn.

No comments:

Post a Comment