“Khi học trò sẳn sàng, người thầy sẽ xuất hiện”. Đó là điều
tôi cho rằng “nhà giả kim” đang nói đến. Hãy xem một vài ý tưởng:
Đầu tiên, mở đầu câu chuyện về hồ nước và chàng Naziss của
Oscar Widle. Chàng Narziss chỉ nhìn thấy mình đẹp tuyệt trần qua Hồ nước. Còn Hồ
nước chỉ thấy mình diễm lệ nhất trong mắt chàng Narziss. Con người cũng như thế,
luôn cho mình là nhất, nghĩ cho mình trước hết. Khi chưa chịu mở to mắt ra quan
sát, ta chẳng cảm nhận được điều gì thế giới xung quanh, vì bên trong ta chỉ thấy
có chính ta mà thôi.
Thứ hai là những dấu hiệu. Muốn theo đuổi giấc mơ như chàng
Santiago, ta cần phải theo đuổi dấu hiệu chỉ đường của vũ trụ(đấng tối cao
thiêng liêng, thần thánh,... ) Cũng chả quan trọng mấy nếu biết rằng cố gắng
tìm kiếm nó cũng thừa, phương pháp không phải thuần lý trí mà trước hết bằng
tình yêu, dùng cảm xúc để dẫn đường. Đôi khi cảm xúc của bạn bị lầm. À không phải
đôi khi mà là thường xuyên cảm xúc của bạn lầm lẫn, nó đánh lừa bạn. Đó là khi
Santiago tin tên bịp bợm đã chôm sạch số tiền dành dụm để sang Ai Cập, thay vì
cố hiểu nghe lời người chủ quán tốt bụng cố cảnh báo. Cũng có thể là cảm giác
nuối tiếc khi phải quyết định chọn theo đuổi giấc mơ lớn thay vì đi theo tiếng
gọi tình yêu. Dù cảm xúc có hay chỉ sai đường đến đâu thì nó cũng thực sự thiết
yếu để tìm kiếm phương hướng trên đường đời. Hãy nhớ rằng vũ trụ nói chung một
ngôn ngữ không lời: như Santiago dùng nó để cùng dựng rạp cho người bán bánh kẹo
Ả Rập khác ngôn ngữ, như lúc Santiago hiểu bầy cừu dù chúng luôn im lặng, như
lúc gặp Fatima người tình trăm năm của chàng,... Tất cả là nhờ xúc cảm, cỗ máy
dò năng lượng tuyệt vời. Để xúc cảm không lầm lẫn, hãy mài bén và rèn luyện. Nó
sẽ dẫn bạn đến “tâm linh của vũ trụ”
Thứ ba, bởi đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu, nên muốn
nhận biết dấu hiệu, phải kết nối với tâm linh của vũ trụ. Nghe như là đang
tuyên truyền cho luật hấp dẫn. Nhưng điều nhấn mạnh ở đây là dùng ý chí và cảm
xúc không chưa đủ, mà phải hành động, thông qua hành động mới học được điều
đúng. Cứ nhìn chàng người Anh và Santiago thì thấy rõ, một bên lý thuyết suôn,
một bên biết quan sát và xắn tay áo lên làm. Kết quả khác nhau rõ. Hành động mới
cái cho thấy Santiago đã sẵng sàng. Và khi đã như thế, những người thầy xuất hiện:
bà đồng gypsy, chủ cửa hàng pha lê, người phu lạc đà dẫn đường, và cả nhà giả
kim nữa,...
Vậy tại sao nói hành trình của Santiago là hành trình dành
cho kẻ mơ mộng? Vì qủa nó như giấc mơ vậy. Điểm kết thúc quay về điểm khởi đầu,
xung đột tình yêu và sự nghiệp giải quyết dễ như ăn cháo, thay đổi góc nhìn về
khó khăn chỉ qua vài câu văn ngắn ngủi. Thực là không thể tin mọi chuyện lại
suôn sẻ đến vậy. Có lẽ tác giả đã lượt bỏ cái khốc liệt của cuộc sống, và đơn
giản hoá khó khăn để câu chuyện nên thơ và giàu màu sắc tươi sáng. Cuốn sách thực
sự truyền cảm hứng ngùn ngụt nếu bạn đang hay đã mơ mộng điều gì đó rồi. Nếu
không cũng chả sao cả, vì như đã nói, người thầy chỉ xuất hiện, khi học trò đã
sẵn sàng. Vấn đề là bạn đã sẵn sàng đến đâu rồi? Phải nhanh lên chứ!!!
No comments:
Post a Comment